Trẻ vị thành niên
không phải lúc nào cũng gặp người tử tế, đặc biệt là ở các thành phố. Vì
vậy, cha mẹ phải nói cho con nhớ rằng ngoài xã hội, phố xá có không
ít người đáng sợ. Cần có những bài giảng kịp thời, những biện pháp ngăn
chặn để con cái không rơi vào tình huống nguy hiểm.
Một
người đàn ông bệnh hoạn thường chiếm đoạt các em gái bằng cách trước
hết thỏa mãn những sở thích, mơ ước của em. Cha mẹ cần có thời gian giải
trí với con, biết chắc con gái mình đang ở đâu, với ai hằng ngày
và không nên mở rộng môi trường tiếp xúc của con. Đối với các con trai,
chỉ cần nhắc nó đề phòng những người đàn ông có chứng đồng tính luyến
ái.
Có những người đàn ông mắc
bệnh tâm thần sinh dục. Họ lên cơn cuồng dục và cởi truồng trước mặt
mọi người. Bệnh này không nguy hiểm, nhưng không ai dám chắc là sự rối
loạn tình dục của họ có thể phát triển, biến chứng theo chiều hướng nào.
Trẻ em khi tiếp xúc với họ hoặc trực tiếp chứng kiến cảnh tượng đó
thường bị một cú sốc nặng nề, đặc biệt là những em gái còn chưa có ý
thức rõ rệt về sự khác nhau giữa bộ phận sinh dục nam và nữ. Phản ứng
thông thường của trẻ em khi gặp trường hợp này là bỏ chạy. Nếu tin
tưởng bố mẹ, lúc về nhà chúng sẽ kể lại. Bố mẹ cần giải thích cho con
biết ngay rằng những người đàn ông đó lúc bé đã không được cha mẹ dạy dỗ
tử tế, vì vậy họ không biết rằng làm điều đó trước đám đông là rất xấu.
Đồng thời, cần khen con "Chạy đi như thế là rất đúng, những người thiếu
giáo dục đó có thể làm hại con"… Vì lợi ích của trẻ, cần báo ngay cho
cảnh sát để bắt giữ những người đàn ông đó.
Nguy
hiểm nhất đối với trẻ em là loại đàn ông cưỡng nhi. Có những kẻ cưỡng
nhi biệt tính (hay tìm cơ hội hiếp những em bé gái) và có kẻ cưỡng nhi
đồng tính (những người đàn ông đồng tính luyến ái, chuyên tìm cơ hội
giao tiếp với các em trai). Họ có thể tỏ ra là một người tốt bụng, rất
mến trẻ con. Thậm chí nhiều bà mẹ tỏ ý thương hại rằng: Vì không chịu
lấy vợ nên ông ta không có con; nếu không, ông ta sẽ là một người bố
tuyệt vời. Các bà mẹ có thể thương hại ông ta rất lâu, cho tới ngày cô
con gái nhỏ cho biết là ông ta hay sờ vào bẹn cháu. Nhiều em hoàn toàn
không nói cho cha mẹ biết, vì nghĩ rằng tất cả những gì dính líu tới
chuyện tình dục đều không hay ho gì, không đáng nói, hoặc vì em quá
ngoan ngoãn và lịch sự. Cũng có thể em không nói vì vị nể, vì nghĩ
rằng ông đang giúp em nhiều việc, thỏa mãn những sở thích của em.
Phân
biệt loại người này với những người đàn ông thực sự tốt bụng không phải
là chuyện khó. Chỉ cần cha mẹ quan tâm chu đáo tới con, chú ý đến
những người quan tâm quá mức tới con mình hoặc chỉ giúp đỡ riêng một em
gái trong phòng, tránh sự tiếp xúc với cả nhóm. Phần lớn các em gái
trong lần đầu tiên bị “giở trò” chỉ chịu đựng một cách thụ động. Lý do
có thể là em còn chưa biết từ chối thế nào cho lịch sự, cũng có thể lúc
đó em thấy có cảm giác thích thú thực sự. Những cảm giác tình dục đó sẽ
ảnh hường nghiêm trọng tới quá trình phát triển tình dục của em sau này.
Cần
giải thích cho con hiểu rằng chỉ có cha mẹ mới âu yếm, mơn trớn con.
Người lạ không biểu hiện tình cảm theo kiểu của bố mẹ. Biểu hiện kiểu ấy
nếu có ở người lạ là không thực lòng, có thể che đậy một động cơ nào
đó. Chúng ta cũng không nên quên rằng, khi con cái đến một độ tuổi nhất
định thì cần hạn chế sự âu yếm giữa bố và con gái, giữa mẹ và con trai.
Từ tuổi dậy thì trở đi, cha mẹ nên bộc lộ tình yêu thương con theo kiểu
khác, phù hợp với lứa tuổi con. Điều này cần thiết ngay cả trong quan hệ
giữa mẹ và con gái, bố và con trai. Chúng ta biết rõ rằng, nếu việc
ngăn ngừa quan hệ tình dục giữa những người thân trong gia đình được
tiến hành triệt để, nghiêm túc, thì tòa án lâu nay đã không phải giở đến
những điều luật nghiêm khắc vốn đã có từ thời trung cổ.
Những
kẻ đe dọa con cái chúng ta thường là người lạ, chưa một lần gặp mặt. Vì
vậy khi chúng ta nhắc nhở, trẻ em nghe xong lại quên ngay. Tốt hơn cả
là hãy đặt ra cho con những tình huống cụ thể, sinh động và đặt các câu
hỏi: "Con sẽ làm gì nếu như… nếu như…". Trẻ sẽ cố gắng tìm câu trả lời
đúng. Chúng ta có thể vừa nghe vừa bổ sung, sửa chữa để trẻ có cách giải
quyết đúng đắn nhất trong các tình huống cụ thể.
Một
số người có thể băn khoăn: Việc nhắc nhở, báo động với trẻ em như vậy
phải chăng sẽ làm mất lòng tin của chúng đối với con người? Đừng lo,
điều ấy không xảy ra nếu những lời dặn dò của chúng ta được cân nhắc một
cách kỹ lưỡng. Cũng cần nhắc con là trẻ em cũng như người lớn đều có
thể an toàn khi đứng giữa mọi người, dù là người lạ. Nếu bị đe dọa thì
cần cho mọi người biết và có thể tìm được sự giúp đỡ của mọi người.
Cần
dặn các em tránh những nơi bí hiểm, hấp dẫn nhưng vắng vẻ. Từ trường về
nhà, nếu thấy có người theo đuổi mình thì không nên chạy thẳng về nếu ở
nhà không có ai. Trong trường hợp đó, tốt nhất là đi sang bên kia
đường, tới những chỗ đông người như ngã ba, ngã tư, cửa hàng, cửa hiệu,
nếu có các cô, các bà đang dắt trẻ thì nên bám theo. Các bà, các cô biết
cách xử trí tình huống nguy hiểm có thể xảy ra với con mình nên cũng dễ
dàng nhận ra tình huống của em bé lạ. Cũng chẳng có gì là xấu hổ nếu
nói cho các bà, các cô ấy sự nghi ngờ của mình. Các bà mẹ có kinh nghiệm
thường đeo chìa khóa vào cổ con (ý muốn nói rằng cha mẹ em hiện tại
cũng không có nhà) hoặc ghi rõ địa chỉ của em trong cặp sách.
Trẻ
có thể gặp một người lạ nào đó nhờ xách hộ đồ về nhà cho mình. Vậy trẻ
cần phải nhớ là không bao giờ được phép vào nhà người lạ, không được đi
chơi xa nếu không có bạn bè đi cùng. Một người đàn ông chính trực sẽ
hiểu ngay vì sao em bé rất ngoan nhưng lại không muốn vào nhà mình.
Các
em trai đang lớn cần được thông báo về hiện tượng đồng tính luyến ái.
Các em sẽ bị tổn thương trong đời sống tâm hồn khi phải đột ngột nếm
trải một cái gì đó mình không hiểu, không quan niệm nổi như sự giao tiếp
tình dục đồng tính. Khi lâm vào hoàn cảnh này, các cậu bé khó mà phản
ứng lại một cách đúng đắn, hợp lý. Đã có trường hợp một cậu học
sinh đánh chết người đồng tính luyến ái vì tưởng anh ta hãm hại mình. Vì
vậy, một thiếu niên lịch sự nhất cũng phải biết rằng, phải cự tuyệt tất
cả mọi ý đồ đồng tính luyến ái, bất chấp người đó là ai.
Những
hành vi tình dục xấu xa và phạm pháp không phải chỉ do các căn bệnh
tình dục và không phải chỉ đe dọa trẻ em. Vì vậy, việc nhắc nhở còn rất
cần thiết đối với tất cả những người đã trưởng thành. Chúng tôi có thể
đưa ra đây một ví dụ:
Một thanh
niên 19 tuổi ra tòa mà vẫn không biết mình có tội gì. Cô gái mà anh ta
yêu đã kiện anh. Theo cách nói lâu nay, cô thuộc loại con gái “dễ bảo”.
Anh và cô thường đi chơi với nhau buổi tối, uống chút bia, chung chiếc
kẹo và nói chung, cùng nhau giải trí rất vui vẻ. Một hôm, khi hai người
trên đường từ sàn nhảy trở về, anh hôn, vuốt ve, âu yếm cô và cô không
hề phản đối. Nhưng rồi cô chống cự quyết liệt ý định giao hợp của anh.
“Thế
là tôi nổi giận, còn bây giờ tôi không thèm nhìn mặt cô ta nữa”, anh ta
phàn nàn với chúng tôi, “Cô ấy đi với tôi suốt cả buổi tối, để tôi chi
phí mọi khoản, lại còn thỉnh thoảng ôm hôn tôi, thế mà đột nhiên lại làm
bộ làm tịch. Quả thực tôi có tốc váy cô ấy thật, nhưng mà người tôi
cũng thâm tím mình mẩy chẳng khác gì cô ta… Tại sao cô ấy lại đóng kịch
như vậy? Thật không hiểu nổi!…”
Câu
chuyện như trên, đáng tiếc, không phải là trường hợp đặc biệt, mỗi năm
có hàng trăm vụ. Người ta hay nháy nhau: Nếu người phụ nữ trả lời là
“không” thì thực ra bụng cô ta muốn nói là “được”. Còn khi cô ta bảo
“được” thì… Rất nhiều người đàn ông nghĩ rằng khi người đàn bà cự tuyệt
anh thì thực ra trong thâm tâm cô ta muốn anh chiếm đoạt. Với lối nghĩ
như vậy, cộng thêm một vài ly rượu nữa thì hai phần ba các giao tiếp
tình dục thực chất là cưỡng dâm. Những quy ước xã hội bị phá bỏ, anh ta
sẽ hành động như một con vật, tiến hành giao tiếp tình dục bất chấp
nguyện vọng của bạn gái mình.
Trước
những hành động như vậy, xã hội không thể tha thứ. Tòa án không thể cảm
thông với lối giải thích kiểu: “Cả hai chúng tôi đều uống say”, “Tôi
nghĩ chuyện ấy chẳng có gì quan trọng”, “Ai cũng biết cô ấy là người dễ
tính”… Xã hội được thiết lập trên những mối quan hệ qua lại tốt đẹp giữa
người và người, dựa trên cơ sở tình bạn, tình yêu. Những nguyên tắc đạo
đức ngăn chặn hành vi bạo lực của người này đối với người khác không
phải là một sự áp đặt hay từ trên trời rơi xuống. Chúng là yêu cầu khách
quan của sự tồn tại xã hội, được kế thừa qua nhiều thời đại, được giảng
giải từ thế hệ này qua thế hệ khác. Không phải ngẫu nhiên mà phần lớn
những kẻ cưỡng dâm thường xuất thân từ các gia đình không quan tâm tới
giáo dục, hoặc cha mẹ không giáo dục con cái chu đáo. Tất nhiên không
phải tất cả trẻ em lớn lên từ những gia đình “thiếu trên dưới” đều trở
thành thủ phạm. Chúng tôi từng tham gia xét hỏi một phạm nhân xuất thân
từ gia đình rất tử tế, gia giáo, nhiều kẻ cưỡng dâm là thanh niên thông
minh, có học, thậm chí tốt nghiệp đại học hẳn hoi. Thì ra, chỉ cần vài
chén rượu là tấm mạng che mỏng manh của sự phong nhã, lịch thiệp tụt
xuống, chỉ còn lại sự trơ trẽn, nông nổi của bản năng nhục dục, sự thiếu
tôn trọng đồng loại và tính ích kỷ của loài thú.
Ở
đây chúng tôi muốn nhắc nhở các cô gái. Không phải ngẫu nhiên mà nạn
nhân của các vụ cưỡng hiếp phần lớn là các cô dưới tuổi 25, 26. Lý do
đầu tiên là sức hấp dẫn tình dục của tuổi trẻ. Từ 30 tuổi, sức hấp dẫn
tình dục của phụ nữ yếu dần, thu hẹp vào phạm vi cư xử và chỉ bộc lộ khi
đã có sự tiếp xúc lâu dài. Ngoài ra, các cô dưới tuổi 25 lại hay xem
thường những mối nguy hiểm có thể xảy ra. Rất nhiều cô gái trẻ coi việc
tiếp xúc, quan hệ với đàn ông như một trò chơi tiêu khiển. Họ thích nghe
những câu nịnh hót, thích được yêu và thích đàn ông thèm khát mình. Họ
có thể không cự tuyệt chuyện hôn hít, và không cho phép đi xa hơn chuyện
hôn. Nhưng gã đàn ông lại hiểu rất hay sai và cố tình hiểu sai thái độ
của cô gái trẻ. Thế là cô phải làm một cái gì đó mới có thể yên lành mà
về nhà. Những tình huống như vậy thật khó khăn, có cô vượt qua được, có
cô không.
Với một số cô
gái, kiểu con trai mạnh mẽ, “hổ mang” một chút lại rất hấp dẫn. Những
chàng trai này có thể làm cho các cô gái mê mệt bằng cách luôn tỏ ra
mình sống bên trên những qui ước đạo lý, pháp luật… Vì các cậu chưa có
đủ khả năng làm chủ cảm giác tình dục chân chính nên dễ trở thành người
đi sưu tầm những ấn tượng tình dục ngẫu nhiên. Tuy nhiên, một tay sành
sỏi có thể chiếm đoạt được các cô gái thiếu kinh nghiệm nhanh hơn, dễ
dàng hơn so với một thanh niên đứng đắn, biết nghĩ. Đây là mối lo lớn
của các bậc cha mẹ. Các cô gái (chủ yếu ở quãng tuổi 16) dễ rơi vào tay
lũ bợm. Vì vậy, cha mẹ phải nhắc nhở con gái thật sớm, trước khi mối
nguy hiểm rập rình tới. Phải cho các cô hiểu về giá trị đích thực trong
con người, quan hệ giữa đàn ông và đàn bà, chàng trai và cô gái.
No comments:
Post a Comment